Câu hỏi có lẽ nhiều người trong số chúng ta cũng đã có câu trả lời. Nhưng bản thân Delta, phiên bản remake của Metal Gear Solid 3, lần đầu ra mắt trên PS2 vào năm 2004 thực sự khiến mọi người chia thành hai luồng ý kiến.

Không thiếu những người bị ngợp với vẻ đẹp của phiên bản remake. Với việc ứng dụng Unreal Engine để phát triển game, một trong những tác phẩm xuất sắc nhất trên PS2 của 21 năm về trước đã được lột xác hoàn toàn, tạo ra một chuyến phiêu lưu vô cùng hấp dẫn về mặt hình ảnh. Giờ lên các mạng xã hội chia sẻ video, không thiếu những người chia sẻ những hình ảnh của Metal Gear Solid Delta, đặc biệt là những anh em độ tuổi 9x.


Nhưng ở khía cạnh ngược lại, cũng cần đặt ra một câu hỏi. Đó là phiên bản remake này dành cho ai? Thông thường khi phát triển một trò chơi theo dạng remake hay remastered, các hãng game sẽ phải cùng lúc giải quyết cả hai vấn đề.

Vấn đề số 1 là làm cách nào để đem tác phẩm cũ mà hay đến được với đông đảo cộng đồng gamer thế hệ mới, giúp họ được trải nghiệm những trò chơi hay, mà không phải chịu đựng những khía cạnh gameplay cũ kỹ, do bị bó buộc cả ở phần cứng lẫn phần mềm của nhiều năm về trước. Vấn đề số 2, là chiều lòng những gamer lớn tuổi, đã từng có những kỷ niệm rất đẹp với MGS3, với một bản remake chỉn chu và giữ lại hết tất cả những khía cạnh cuốn hút, thứ đã khiến MGS3 là một trong những game xuất sắc nhất thời kỳ PS2.

Cũng phải thừa nhận, chơi Metal Gear Solid Delta, ở vị thế một người thực sự yêu mến series này hay chính bản thân nhà làm game đại tài Hideo Kojima, cảm giác vẫn mê, ngồi liền hai ngày chỉ để hoàn thành game, rồi tìm mọi bí mật ẩn giấu trong các màn chơi vẫn là thứ mình sẵn sàng làm.

Nói vậy không đồng nghĩa với việc Metal Gear Solid Delta là một trò chơi xuất sắc, nếu như chúng ta đánh giá trò chơi này dựa theo những tiêu chuẩn của năm 2025. Thiết kế màn chơi, những thử thách hay bản thân lối chơi hành động bí mật của phần 3 vẫn được lưu giữ một cách cuốn hút. Nhưng sau hai thập kỷ, đã có quá nhiều những phát triển để tạo ra trải nghiệm hành động bí mật chân thực và nhập vai.

Nói vậy đồng nghĩa với việc, có cảm giác như lối chơi của Delta mắc kẹt với quá khứ, đúng nghĩa đen. Chỉ có rất ít những nâng cấp để giúp trải nghiệm trở nên toàn diện và thoải mái hơn, còn cảm giác điều khiển nhân vật thì thực sự gần như không khác chút gì.

Mình dám khẳng định điều đó, vì từ cái thời năm lớp 9, năm 2004, ra tiệm đĩa thấy “Metal Gear Solid 3” với cái bìa đĩa rằn ri màu nâu là đã bị mê rồi. Mua đĩa về chơi, gần như ngay lập tức cái cốt truyện kết hợp giữa giả tưởng với lịch sử, rồi lồng ghép vào trong đó vài khía cạnh triết lý về chiến tranh và hòa bình lại tiếp tục giữ chân cậu choai choai khi ấy tò mò về mọi thứ.

Trong suốt quãng thời gian hơn 20 năm, MGS3 đã được tái bản vài lần. Đầu tiên là bản mở rộng Subsistence với chế độ chơi online. Rồi kế đến là HD Collection trên PS3 và Xbox 360 năm 2011. Rồi tới năm 2013 là The Legacy Collection trên PS3, kỷ niệm 25 năm series Metal Gear, đủ hết cả 5 phần từ 1 đến 4, rồi cả Peace Walker nữa. Năm 2023, Master Collection Vol.1 được phát hành. Lần nào mình cũng trải nghiệm lại phần 3, có lẽ chỉ bỏ qua đúng một phiên bản duy nhất: Snake Eater 3D trên hệ máy 3DS năm 2012 mà thôi.
Rốt cuộc, Metal Gear Solid Delta là phiên bản Metal Gear Solid 3 thứ 7 mà Konami phát hành. Và nó cũng là phiên bản khác biệt nhiều nhất.

Mình từng kỳ vọng, những gì được thiết kế và ứng dụng trong Metal Gear Solid V sẽ được đem qua Delta, đặc biệt là khả năng điều khiển nhân vật cực kỳ nhuyễn, kích thích mọi người học cách điều khiển nhân vật Snake, ẩn nấp và ngắm bắn ở góc nhìn thứ ba. Nhưng đó không phải những gì hiện diện trong Delta.


Cách điều khiển nhân vật Snake trong Delta vẫn có cảm giác ì ạch. Cũng may là giờ có thể vừa cúi thấp người vừa di chuyển, chứ không bị bó buộc với thiết kế game ngày xưa, ấn nút ngồi mà di chuyển là Snake mặc định sẽ trườn. Nhưng thứ oái oăm mình phát hiện ra là, có hẳn một nút riêng chỉ để Snake rón rén di chuyển không tạo ra tiếng động, chứ không phải chỉ đơn thuần là đẩy cần analog vô cùng nhẹ nhàng như ngày xưa. Cái này có vẻ giống cải lùi hơn là cải tiến, cho tới khi mình nhận ra, game ra mắt trên PC, và bàn phím thì không nhận lực điều khiển khác nhau như tay cầm chơi game.

Một cải tiến nữa cần nhắc tới là giờ Snake có thể vừa di chuyển vừa bắn súng, không bị đứng im như 21 năm trước nữa. Đổi lại, có vẻ các nhà phát triển ở Virtuous muốn tạo ra thử thách. Anh em vẫn còn trong tay khẩu súng bắn đạn gây mê. Nhưng giờ đạn không thẳng tắp như xưa nữa, cần phải căn khoảng cách để bắn. Đây có lẽ cũng là một ý hay, nhưng với nhiều người đã chơi phần 3, cầm súng gây mê đi ngắm đầu địch rồi bắn, vài lần đầu tiên có lẽ họ sẽ bối rối vì chẳng hiểu đạn bay đi đâu.

Còn lại, mọi thứ đều rất thân quen. Từ việc nép mình vào mép tường để ẩn nấp rồi nhìn xung quanh, cho tới việc bò trườn trong từng bụi rậm và rón rén tiến lại phía sau, khóa tay những đối thủ, hoặc để vô hiệu hóa, hoặc để tra khảo lấy thông tin về vị trí đồn địch hay vật phẩm có giá trị.
Thậm chí vị trí ngày xưa Hideo Kojima đặt từng cái tổ ong, từng con nhện độc hay từng món vũ khí vẫn y chang không khác chút gì. Tự dưng có cái cảm giác, mình đang chơi lại Metal Gear Solid 3 như hai chục năm về trước, chứ không phải một bản remake hiện đại. Và đó không phải lời chê bai, vì mình thích sự thân quen này. Fan ruột mất rồi, không chê được gì ở bản gốc.

Sự kết hợp giữa hành động bí mật với cơ chế báo động của đối thủ máy, với những ý tưởng sơ khai đầu tiên của thể loại sinh tồn, bao gồm để ý tới cả năng lượng lẫn sức khỏe, cần cả ăn uống lẫn sơ cứu cũng là thứ quay trở lại. Mọi loài động vật và vài loại trái cây và nấm trong game đều có thể dùng làm thức ăn. Từ rắn đến chuột, từ cá sấu đến thỏ, mà thậm chí muốn ăn thử nấm độc hay cóc độc cũng được luôn nữa. Đương nhiên là ăn đồ độc thì sẽ phải đối mặt với hậu quả rồi.

Những trận đấu trùm đầy sáng tạo, xét theo tiêu chuẩn của năm 2004 vẫn ở đó, không phải cứ xả đạn đủ nhiều là xong, mà còn bắt người chơi phải phản ứng lại với điểm mạnh, điểm yếu của từng tên trùm.

Rồi sự tỉ mẩn và chú trọng trong từng chi tiết nhỏ của Kojima năm xưa cũng được thể hiện. Nếu anh em từng chơi phần 3 trên PS2, hẳn sẽ còn nhớ lúc rớt xuống hang sâu, tối mò không tìm nổi đường. Nhưng dần dần “đôi mắt” của nhân vật trong game cũng thích nghi với môi trường, mọi thứ dần sáng lên để đi tìm cây đuốc. Tương tự là cái lúc anh em xử sớm một tên trùm trong game, để né luôn một trận boss battle căng thẳng. Đến tận ngày hôm nay, đó vẫn là những chi tiết vô cùng độc đáo, hiếm khi được nhìn thấy.

Thành ra, sau khi chơi xong Metal Gear Solid Delta, có cái cảm giác những điểm số mà các nhà phê bình trên toàn thế giới dành tặng cho phiên bản này, phải 85% tổng điểm là dành cho Hideo Kojima.

Giờ khởi động Delta lên, sự tự do trong những lựa chọn khi làm một điệp vụ đơn độc mò mẫm trong rừng núi nước Nga, hoặc rón rén tiếp cận mục tiêu, hoặc làm… rambo đi càn hết, tất cả đều đã có trong bản gốc rồi. Delta, ngoại trừ việc giải quyết một số vấn đề mà bản cũ bị bó buộc về công nghệ và thiết kế, không có bất kỳ một điều gì mới mẻ để nâng tầm trải nghiệm.

Như mình đã nói ở trên đây, cảm giác điều khiển Snake trong Delta thậm chí còn không đã tay như trong phần 5. Mà phần 5 mình nói tới đã ra mắt tròn 10 năm trước.

Nhưng điều đó đối với nhiều người, trong đó có cả mình, hoàn toàn không phải vấn đề. Sự hấp dẫn, tính điện ảnh, đôi khi đến cái mực kệch cỡm lố bịch tuyệt đối, thứ đã trở thành thương hiệu không lẫn đi đâu được của Hideo Kojima, tất cả vẫn còn y nguyên. Mà thậm chí nó còn được nâng lên một tầm mới hoàn toàn nhờ bộ cánh đồ họa đương đại.

Ở đó là những âm mưu, kết hợp cả lịch sử có thật giữa lúc chiến tranh lạnh đang ở thời điểm cao trào, lồng ghép những chi tiết giả tưởng vào cốt truyện để tăng độ kịch tính và kết nối với toàn bộ series game. Rồi khi trò chơi kết thúc, những quan điểm về chiến tranh và hòa bình, hay ranh giới giữa anh hùng và kẻ phản bội cũng được đem ra bàn luận.

Giống hệt như mọi trò chơi ở thời kỳ ấy, hay vô vàn game Nhật Bản khác, chơi thì không được mấy, mà cắt cảnh thì dài như một bộ phim truyền hình. Lời khuyên của mình là, trong suốt chuyến hành trình chừng khoảng 18 đến 20 giờ đồng hồ của Metal Gear Solid Delta, hãy chịu khó ngồi xem hết cắt cảnh và nghe hết những đoạn hội thoại trong lúc Snake liên lạc qua điện đàm với đồng đội từ xa.

Cũng phải thừa nhận, ngày xưa thì háo hức ngồi xem để theo dõi cốt truyện, chứ trước khi anh em bắt đầu điều khiển nhân vật, chỉ nói riêng đoạn cắt cảnh mở đầu của game cũng dài gần nửa tiếng đồng hồ. Hay thì vẫn hay, đẹp thì vẫn đẹp, nhưng không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn để ngồi xem hết, ngoại trừ những fan trung thành nhất của series.

Có lẽ, riêng với MGS3, câu nói “70% con người tôi là điện ảnh” của Kojima đã được chứng minh một cách triệt để.

Nhưng trong game cũng có thứ thực sự khiến mình khó chịu, đó là vấn đề của Unreal Engine. Cứ tưởng cấu hình máy khỏe là sẽ né được tình trạng này. Nhưng rốt cuộc, không thiếu những lần đi từ trong nhà ra những khu vực rộng, hay từ trong nhà ra ngoài khu rừng, tốc độ khung hình sụt nghiêm trọng, phải chờ một chút mới có thể phục hồi và mượt trở lại như cũ.

Từng có thời điểm, Konami lấy nguyên xi bộ công cụ phát triển game tân tiến do chính studio của Kojima tạo ra, Fox Engine, để làm ra những đoạn cắt cảnh đầy chất lượng của Metal Gear Solid 3, nhưng là cho… máy đánh bạc Pachinko, quãng năm 2016. Những hình ảnh đầy hấp dẫn ở thời điểm ấy đã khiến hàng triệu người hâm mộ mơ về một ngày, Metal Gear Solid 3 sẽ được làm lại, với đồ họa và lối chơi của phần V.

Chín năm sau, giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực. Nhưng có cảm giác mọi thứ trong Metal Gear Solid Delta đều được thực hiện để phục vụ cho những người đã từng chơi, và đã từng yêu mến phiên bản gốc năm 2004. Còn với những người mới, tò mò không biết vì sao Metal Gear Solid lại nhiều fan đến vậy, có lẽ lời khuyên của mình là hãy chơi phần V, chứ không phải Delta.